Cố Quyệt gặp được một nữ tử rất giỏi bày trò, không chỉ thèm khát thân thể mà còn ham muốn cả tình cảm của nàng, tục tĩu đến mức bắt người ta viết thoại bản[3] về hai người, lấy đó để tỏ tình.
Để làm nhục đối phương, Cố Quyệt trói nàng ta lại trong phủ Công chúa, đọc to thoại bản ấy ngay trước mặt. Khóe môi nàng nhếch lên, mắng Thẩm Liệm là kẻ phóng đãng, khẳng định bản thân tuyệt đối không phải kiểu người sẽ kết giao kim lan[4].
Bảo nàng ta sớm dập tắt dã tâm đó đi.
Thẩm Liệm nghe xong chỉ "à" một tiếng rồi đáp:
"Đêm đó ngươi hôn ta, ta vẫn chưa ngủ đâu."
Cố Quyệt nổi giận: "Vậy sao ngươi không mở miệng!?"
________
Chú thích:
[1] Công lược tự thân (自我攻略): hành vi "tự bổ não đơn phương", tức là một bên vốn không có tình cảm, nhưng bên còn lại lại phóng đại những hành vi nhỏ như một ánh nhìn, một hành động, một câu nói của đối phương, rồi tự tưởng tượng thành dấu hiệu đối phương yêu mình, cũng vì thế mà tự rơi vào lưới tình.
[2] Oán chủng (怨种): là kiểu cam chịu, nhún nhường, luôn cảm thấy bản thân bị đối phương đối xử bất công, trong lòng thì uất ức, nhưng vẫn bám riết, không dứt ra nổi, nói tóm lại là thích tự ngược.
[3] Thoại bản (话本): thể loại văn học dân gian Trung Quốc, xuất hiện từ đời Tống, chủ yếu lấy đề tài từ các câu chuyện lịch sử, đời sống xã hội đương thời.
[4] Kết giao kim lan (金兰之交): kết nghĩa bằng hữu cực kỳ thân thiết và sâu sắc, trong truyện chỉ mối quan hệ nữ – nữ.
________
Editor nhiều lời:
À, thì cùng tác giả với Quân Lâm Thiên Hạ đó.
Thực ra mình không định edit thêm bộ nào nữa ít nhất là trong nửa năm tới, tại thấy mệt quá trời, đối với Quân Lâm Thiên Hạ, mỗi ngày mình phải bỏ ra 6 - 10 tiếng chứ không ít. Nhưng mà người tính không bằng trời tính, mình sa ngay vào bộ này vì cái văn án hài hài, lỡ đọc một lèo đến chương 80 rồi thấy cuốn quá... nên chắc mỗi ngày lại bỏ ra thêm 6 - 10 tiếng nữa vậy.
Mọi người biết đến Đồ Sinh nhiều chắc là qua bộ "Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Ảnh Hậu" (còn được gọi là Cùng Ảnh Hậu Lóe Hôn Sau). Bộ này có thể là bộ nổi nhất, hay nhất, tích phân cao nhất của tác giả (mình chưa đọc vì mình hơi kén truyện hiện đại nhưng chắc là hay thật đó). Tổng thể thì Đồ Sinh viết hơi nhiều bộ cẩu huyết, mỳ ăn liền, cốt truyện não tàn, v.v. có thể nói là... khá chán, nói chung phong độ phập phù, bộ được bộ không, vì tác giả bảo là mỗi lần viết mấy bộ chính kịch xong muốn nổ đầu, phải đi viết cẩu huyết não tàn cho dễ chịu =)))))))
Nhưng mà bộ này mình đánh giá là hay, đọc khá là cuốn. Mới đọc có thể nghĩ đây là một bộ "ngọt văn não tàn", rảnh quá đọc giải trí cho vui thôi, nhưng mà càng về sau càng thấy chiều sâu. Cốt truyện xen lẫn tình cảm và phá án, bóc tách từng lớp nhân vật. Mỗi người trong truyện đều có mặt ích kỷ, có những điều bất đắc dĩ, có dục vọng và lợi ích của riêng mình, nên cảm giác nhân vật rất "con người", không còn là nhân vật trên mặt chữ nữa. Kiểu tự luyến tự ảo tưởng của Cố Điện hạ nó cũng hài, thêm cái sự hơi ngốc nghếch vô tình của Thẩm Tú tài nó lại càng làm Điện hạ hiểu lầm. Xuyên suốt truyện có các vụ án đan xen, thỉnh thoảng đang hài mà có vụ giết người cái hơi sợ...
Ngoài ra mình thấy truyện có tư tưởng nữ quyền rất tốt. Nữ tử thời phong kiến thì mọi người hiểu rồi, luôn bị chèn ép khổ sở, nhưng mỗi một nhân vật nữ trong truyện dù ai nấy đều ôm mục đích của riêng mình, lại cùng có chung tư tưởng đấu tranh vùng lên giành vị thế cho phái nữ, vì nhau mà sống.
Truyện hầu như không có ngược, nhẹ nhàng, đoạn đầu hơi chậm, hợp đọc chữa lành nha cả nhà.