Ba năm hôn nhân, Diệp Thần luôn sống trong sự dè chừng, nhìn sắc mặt anh mà sống qua ngày. Cô cũng biết rằng mình chưa bao giờ bước chân được vào trái tim anh, nhưng cô không hề so đo, tất cả chỉ vì cô yêu anh. Nếu không phải vì hai cái tát đau đến xé lòng đó, có lẽ Diệp Thần sẽ không bao giờ chết tâm.
Ha, cô chưa bao giờ nghĩ trong cuộc sống của mình lại xuất hiện một sinh vật mang tên “tiểu tam”, cô càng không thể ngờ người chồng lạnh lùng như băng sương với mình suốt ba năm qua, lại có thể nở nụ cười rạng rỡ như vậy khi dìu một người phụ nữ khác.
“Lăng Mạc!” Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú thoát tục của anh, bật cười khe khẽ, cười đến nỗi nước mắt lã chã rơi, người ngả nghiêng về phía trước. “Hóa ra anh cũng không lạnh lùng đến thế, hóa ra anh… cũng có trái tim.”