Thế giới của Linh Lan và Hoà Điền không có điểm giao nhau. Cứ ngỡ sẽ xa lạ mãi mãi, cho đến ngày cô chuyển đến trường Vĩnh Thuỵ, ngang nhiên bước vào cuộc đời cậu. Từ đó về sau, trong lòng Hoà Điền luôn có một cành linh lan. “Từ giờ tới cuối đời sẽ không có tấm ảnh nào chị chụp với em nữa đâu."
Linh Lan từng phũ phàng như thế cho đến một ngày, cô đứng trong photobooth nghiêng đầu tựa vào vai Hòa Điền, cùng cậu chụp một bức ảnh năm 17 tuổi. Năm đó, chính tay cô đã viết lên mặt sau tấm ảnh dòng chữ "châu ngọc của linh lan". Cũng vào năm 17 tuổi, Linh Lan buông tay châu ngọc, trốn chạy khỏi thực tại.